Đam mê chế
Trong bóng
tối ngồi miên man suy nghĩ
Dòng thời
gian chảy chậm mãi lê thê
Có một thứ
gọi là niềm đam mê
Nhưng đè
nặng chuyện gạo tiền cơm áo
Chẳng hoành
tráng đầu tàu như bô lão
Chẳng nổi
danh như các bậc pro
Cứ lặng lẽ
như một kẻ ngây ngô
Ngồi lướt
web đọc rồi cười tủm tỉm
Ta chẳng
nhớ lúc miss cười tủm tỉm
Chẳng nhớ
đâu những lúc gạch đá bay
Lại càng
quên những câu chém sâu cay
Đội nhà
thắng là cái gì lạ thế
Lỡ sa bước
vào thiên đường đế chế
Để tạm quên
cuộc sống những nỗi lo
Quên cả học
xây những dãy tường bo
Quên kiếm
sống để dò tìm mỏ thực
Ảo ta vui
nhưng nỗi buồn đời thực
Bệ rạc thay
một thân xác lung lay
Cứ nhắm mắt
đến một lúc không hay
Ngoảnh nhìn
lại, giật mình: là quá muôn?
Đành phải
thế dù trong lòng không muốn
Dừng lại
thôi, tạm biệt nhé anh em
Mỗi khuôn
mặt trong mỗi nick thân quen
Trời kỉ
niệm trong những ngày vui vẻ
Ta biết
rằng chẳng bao giờ có thể
Dừng thời
gian để giữ mãi đam mê
Nên ta biết
cố quên? chả có lẽ
Nên dặn
lòng cố nhớ để mà quên
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét