Thứ Bảy, 10 tháng 8, 2013

thơ chế 5


Dù xuống chó, lên voi, trầy gối,
Xin bạn đừng thối chí, nản lòng;
Thất bại vì ngại...thành công;
Trong cái xui có rủi,
Phúc bất trùng, còn họa nó vô đơn.

Hãy bình tĩnh, tự tin, không cay cú.
Mà âm thầm, chịu đựng, trả thù sau.

Những người chép miệng thở dài,
Chỉ là sầu khổ, bằng ai bao giờ!

Đừng tự hào... mình nghèo mà giỏi.
Hãy tự hỏi - Sao giỏi mà nghèo?

Sống đời ta phải cho đi!
Hãy cho đi tất cả,
Dịu dàng ta sẽ nhận ra: 
Đòi lại, việc đó thật là khó thay!

Không bao giờ bán đứng bạn bè, 
Khi chưa được giá.

Hài kịch này sẽ chuyển sang bi kịch,
Nếu vé không bán được, chiều-nay. 

Hãy tự nhiên,
Nhưng đừng quên mình là khách; 
1 ngày có 24 giờ, 
1 két có 24 chai,
Ta thay trời hành...lạc.

Đừng tự ti mình giàu mà ngu,
Hãy tự hào mình ngu mà vẫn giàu. 

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét