Phần trước đã nói. Sau khi đình chiến với Nam Đồng, Romance cho đại quân Tự Do kéo đến quần thảo ở “Bia Hơi HN”. Chủ quán cũng là một tín đồ AoE nên khi biết vinh dự được tiếp tứ đại cao thủ AoE của Tự Do thì lấy làm sung sướng lắm. Một mặt sai người mang tất cả các loại bia ngon cùng sơn hào hải vị ra tiếp đoàn. Mặt khác lần lượt đi tất cả các bàn để bắt tay, cụng ly rồi uống cạn với mọi người. Cử chỉ hồ hỡi, nồng nhiệt và hết mực chân thành. Romance vừa cảm kích, vừa ngạc nhiên trước tấm thịnh tình của một người ngoại đạo. Chàng lễ phép ra chào Anh Bia rồi hỏi quí danh. Sau khi bắt tay Romance, cụng ly, uống cạn một hơi. Anh Bia chậm rãi nói:
- Tôi người Thanh Hóa đất Nga Sơn. Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường. Lớn lên với tiếng Cha ru ầu ơ và những “chuyện ngày xửa ngày xưa Mẹ thường hay kể”. Ký ức tuổi thơ đã in sẵn hình tượng anh hùng của những Bà Trưng, Bà Triệu. Lòng tự hào và khâm phục luôn cháy trong mình khi nghĩ về những bậc tiền nhân được ghi vào sử sách của mảnh đất quê hương như Lê Lợi, Hồ Qúi Ly… thời quá khứ hoặc Phạm Quang Nghị, Lê Khả Phiêu… thời hiện tại. Lớn lên, lòng tự nhủ lòng “làm trai đứng ở trong trời đất, phải có danh gì với núi sông”. Học xong lớp 12 tôi quyết tâm bước qua cầu Hàm Rồng về kinh đô ứng thí. “Sông Mã gầm lên khúc độc hành” tiễn người trai xứ Thanh lên đường xây nghiệp lớn… Và rồi năm tháng qua đi. Danh tiếng của Bia Hơi vẫn… chẳng có gì ngoài tấm bằng đại học và một chứng chỉ Aoe hệ đào tạo từ xa. Không bằng lòng với trình độ hiện tại, tôi quyết sang trời Âu du học. Và rồi năm tháng lại qua đi. Tóc xanh giờ đã… đen thui mà hành trang ngày trở về cũng chỉ là tấm bằng Thạc sỹ cùng một văn bằng Aoe hệ sơ cấp tại chức theo chương trình liên kết đào tạo giữa Istabul và Savanakhet. Trăn trở từ thuở thiếu thời là làm sao cho Đế chế Thanh Hóa đi lên vẫn là một câu hỏi lớn!
Nói đến đây, Bia Hơi ngậm ngùi và “bỗng dưng muốn khóc”. Romance vỗ về, ản ủi, động viên:
- Huynh quả là người có tâm huyết với Aoe. Tấm lòng ấy của Huynh thật đáng trân trọng. Aoe Việt Nam có trở nên vẻ vang hay không, phong trào Đế chế của Thanh Hóa có vẻ vang sánh vai với các team mạnh khác hay không chính là nhờ một phần lớn vào những tấm lòng tâm huyết như Huynh.
Nói rồi Romance cho người mang “Aoe chân kinh”, giáo trình đế chế đại cương và một số…bản phô tô sách quí ra trao tặng. Bia hơi cảm kích vô cùng. Mừng rỡ như bắt được vàng rồi đa tạ Romance. Hai người chia tay nhau. Romance dẫn quân về thành Tự Do còn Bia hơi thì đóng cửa quán bia, nghiên cứu chân kinh, ầm thầm xây nghiệp lớn! Người sau có thơ về Bia hơi rằng:
Sông Chu cuồn cuộn chảy
Trường Giang sóng bạc đầu…
Anh hùng ôm mộng lớn
Đi hoài biết về đâu?
Mã tiền(1) chưa kịp sắm
Đường xa mỏi bước dò
Cuối đường sầu Đơn Tịnh(2)
Lòng người trăm mối lo…
Vô tình cơn gió lạ
Thoảng qua trước hiên nhà
Nắng vàng lên rực rỡ
Đàn chim đến hót ca!
(1: Ngựa dò. 2: Voi cô đơn)
Lại nói về Jindo, sau khi trở về từ Thái Bình. Jindo nhanh chóng cho cơ cấu tổ chức. Phong cho 6761 làm Trung lang tướng cai quản tất cả công việc trong thành, đồng thời âm thầm không quản ngày đêm lặn lội khắp chốn giang hồ tìm kiếm Bé Yêu. Jindo lang thang khắp nơi. Từ chốn kinh kỳ đến miền sơn cước. Từ bãi rác đến các nhà hàng, từ giảng đường đến các vũ trường. Hễ nơi nào có thông tin về Bé Yêu là Jindo lại một mình một ngựa tức tốc lên đường. Thấm thoát cũng đã qua mấy mùa Xu hào Bắp cải mà thông tin về Bé Yêu vẫn bặt vô âm tín. Một hôm, có người nói Bé Yêu đang luyện “trảm phong binh pháp” ở võ đường trà đá thuốc lá ngay cạnh thành Tô Hiệu. Jindo mừng lắm. Vai đeo cung tên, tay cầm bảo kiếm, mặc giáp, lên ngựa vội vã tiến ra phía cổng thành. Nhưng đời cũng thật lắm trái ngang, đường mộ người tài cũng thật lắm gian nan. Đường nội thành vốn nhỏ hẹp mà người xe diễu hành như mắc cưởi. Từ cổng thành đến chỗ Bé Yêu chưa đầy nửa dặm mà Jindo phải đi hết nửa canh giờ. Khi Jindo tới nơi cũng là lúc Bé Yêu vừa đi khỏi. Bên bàn đá chênh vênh giữa vỉa hè hiu quạnh, chỉ còn lại một chàng thiếu niên ngồi hát ngân nga bài “Lối cũ ta về”. Jindo tiến lại gần. Nhìn kỹ mặt người này thì rất bất ngờ và thật tình cờ. Đây chính là thiếu gia nhà họ Nguyễn, tên là Xuân Long . Em ruột của trung lang tướng Ngọc điên tức 6761. Tương truyền lúc tròn 5 tuổi. Một hôm vào độ cuối năm, khi Xuân Long theo Mẹ đi chợ Đồng xuân mua sắm tết. Khi vừa đến cổng chợ, Long bỗng nhiên cất tiếng say sưa đọc:
Năm nay hoa đào nở
Lại thấy Ông đồ già
Bầy mực tầu giấy đỏ
Bên phố đông người qua
Mọi người ngạc nhiên, quan sát xung quanh thì quả nhiên thấy một Ông đồ râu tóc bạc phơ đang bầy mực tầu giấy đỏ. Hình ảnh Ông đồ vốn từ lâu đi vào dĩ vãng bỗng nhiên lại quay về nên mọi người nô nức đến xem. Xuân Long cũng thích thú xin phép Mẹ lại mua chữ của Ông đồ. Trong hàng trăm khách hàng đang chờ mua chữ. Ông đồ chăm chú nhìn Xuân Long, xoa đầu âu yếm và nói:
- Thằng bé này tướng mạo khôi ngô, tư chất thông minh. Tuy cầm tinh con Trâu nhưng lại có mệnh con Rồng. Nếu gặp đúng thời thì ngày sau ắt làm nên nghiệp lớn. Ta tặng cháu chữ “Huyết” mong rằng từ nay về sau cháu luôn mang trong mình bầu nhiệt huyết, lòng đam mê và quyết tâm để đạt được những thành công.
Nói rồi Ông mài mực, lấy giấy bút viết tặng Xuân Long đúng một chữ và nhanh chóng thu dọn hành lý rời khỏi chợ. Mọi người tròn mắt ngạc nhiên nhìn bóng Ông đồ nhanh chóng khuất dần trong không khí hỗn độn xô bồ của phiên chợ tết.
Kể từ hôm đó, Xuân Long rất chểnh mãng chuyện học hành. Long nghĩ thầm: Sau này kiểu gì mình cũng sướng. Số mình là số làm Vua nên có học hay chơi thì cuối cùng mình vẫn làm lãnh đạo. Học mẫu giáo thì đúp tới 3 năm. Đến khi lên sáu tuổi, nhờ sự quen biết của gia đình nên chạy chọt mãi mới xin cho Long được vào lớp 1. Học chầy học cối mãi rồi Long cũng lên được lớp 2 nhưng càng lớn Long càng ham chơi. Đến tuổi thiếu niên thì Long lại chợt nghĩ: Xưa Ông tiên đã biến thành Ông đồ mà tặng ta chữ huyết. Huyết có nghĩa là máu. Mà máu có nghĩa là phải máu me, máu chiến, máu ăn thua. Vì thế cho nên Long lấy cho mình biệt danh “Khát máu”. Suốt ngày la cà các quán hàng để gây gỗ thõa mãn tính hiếu thắng và máu me của mình…
Trái ngược với tính ham chơi cuả cậu em thì Ngọc điên lại là một người vô cùng chăm chỉ. Học rộng, tài cao, văn võ song toàn. Chàng nhanh chóng đỗ đầu trong các kỳ thi hương, thi hội, thi đình và sớm làm quan khi tuổi đời còn rất trẻ. Khi còn theo học môn phái Silicat ở Bách khoa, người yêu chàng đã theo tiếng gọi Aoe của một Pro Tam Giác Bách Khoa mà bỏ chàng ra đi. Từ đó chàng nảy sinh oán thù, quyết tâm theo học Aoe và dấn thân vào thành Nam Đồng bái Jindo làm sư phụ. Lấy hiệu là 6761 làm kỷ niệm cho tình đầu tan vỡ. Jindo mở thành Tô Hiệu, thu nạp tinh binh tu luyện môn phái Aoe ôm mộng bá vương. 6761 được Jindo cực kỳ cưng chiều và tin tưởng. Một mặt truyền hết các tiệu chiêu Aoe mình có, mặt khác giao ấn kiếm cho 6761 toàn quyền quyết định và cải quản quân thần thành Tô Hiệu. Lúc bấy giờ trình Chế của chàng đã đạt đến mức thượng thừa và uy thế cũng lẫy lừng khắp đường làng, lối phố. Cha Mẹ rất tự hào, tin tưởng gửi Khát máu về thành Tô Hiệu cho 6761 dễ bề cai quản và dậy bảo. Vốn tính ngang bướng ham chơi, khi về với Anh trai lại ỷ thế Anh làm to nên Khát máu càng có điều kiện coi trời bằng vung và ngày tháng rong chơi vẫy vùng quên trời đất. Được 6761 truyền cho ít võ nghệ cùng với vài lần học lỏm được vài đường cơ bản về Aoe. Khát máu hoênh hoang đi thách đấu khắp nơi. Có vài người nghe danh 6761, nể mà giả vờ thua nên Khát máu ngày càng thêm hống hách. Cho đến một ngày…có thể nói là một ngày định mệnh. Cái ngày làm nên một bước ngoặt lịch sử quan trọng cho cuộc đời một con người và cho nền Aoe Việt Nam về sau này…
Muốn biết cuộc đời của Khát máu rồi sẽ ra sao. Con đường Aoe Việt Nam sẽ như thế nào, xin mời các bạn xem hồi sau sẽ rõ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét